Lưu Đức Trung
Nghe nói ở đại lộ lớn nhất thành phố có cửa hàng bán loại
gương thần kỳ. Ông ta sai người giúp việc đến mua treo trong nhà. Sáng nào cũng vậy,
trước khi leo lên chiếc Mercedes sang trọng đợi ở sân, ông thường đến trước
chiếc gương ngắm nghía. Mỗi lần ông đưa tay lên sửa lại chiếc cà vạt tự
nhiên chiếc gương đã chỉnh lại cho ông, khi lấy lược chải lại tóc thấy tóc đã
thẳng, cài lại chiếc cúc áo đã thấy có bàn tay cài cho ông.
Từ ngày có chiếc
gương, cuộc đời ông ngày càng thăng tiến, tên tuổi lẫy lừng, ai ai cũng ngưỡng
vọng. Ông
vốn là người ăn nói hùng biện cho nên thường được mời nói chuyện trước đám
đông. Nhân ngày lễ trọng đại, ông thao thao bất tuyệt trước một lớp người đủ
thành phần. Ông dẫn giải nhiều điều của thánh hiền răn dạy, ông nói trên hai
tiếng đồng hồ sùi cả bọt mép, toát mồ hôi, nhưng ông vẫn say sưa nói.
Hôm đó,
ông rất thỏa mãn với buổi nói chuyện của mình. Ông hớn hở trở về nhà, lần này
ông muốn soi lại khuôn mặt mình rạng rỡ đến mức nào. Nhưng lạ thay, khi soi vào
gương không thấy mặt mình đâu chỉ thấy tấm lưng của ông, trên đó đính một tời giấy viết
nguệch ngoạc ba chữ “ĐẠO ĐỨC GIẢ”. Ông quỵ xuống, còn chiếc gương cũng biến mất…
Nhận xét
Đăng nhận xét