Chiều nào cũng vậy, khi
hoàng hôn buông xuống đã thấy đôi trai gái ấy đi bên nhau tâm sự trên con đường
vắng.
Một hôm, khi hai
người đang đi thì trời bắt đầu rơi vài hạt mưa. Người con trai nhìn lên trời và
nói: "Trời sắp mưa to rồi em ơi!". Người con gái không trả lời, vẫn
bình thản đi. Đi thêm một đoạn thì mưa rơi nặng hạt. Người con trai lại bảo:
"Ta vào trú mưa thôi em!". Người con gái nhìn lên trời, đưa bàn tay
đón những hạt mưa rơi và nói: "Em rất thích mưa!". Cô vẫn chậm rãi bước,
càng đi mưa càng to dần. Người con trai kéo tay người con gái lên vỉa hè trú
mưa. Người con gái không chịu lên, vẫn đi tiếp dưới mưa. Người con trai đành
đứng một mình dưới hiên ngôi nhà cạnh con đường, anh đưa mắt nhìn theo bóng
người yêu đi trong mưa cho đến khi bóng tối đen kịt bao phủ không gian...
Chiều hôm sau, khi hoàng
hôn buông xuống, người ta không thấy đôi trai gái đó dạo bước trên con đường ấy nữa (!!!).
(Lưu Đức Trung)
Nhận xét
Đăng nhận xét