Đêm đó, đơn vị
An ém quân tại một cánh rừng thuộc địa phận tỉnh Tây Ninh, giáp biên giới Việt
Nam - Căm-Pu-Chia. Gần một ngày hành quân bộ qua bao thôn ấp đến chập tối thì
tới địa điểm dừng chân. Rừng ở đây cây cối còn khá rậm rạp.
An nhập ngũ
gần được một năm. Anh đã qua huấn luyện, sản xuất, nhưng tham chiến thì chưa. Đây là
trận chiến đầu tiên mà An tham gia trong cuộc đời binh nghiệp của mình.
Nằm
trên tấm ni lông trải dưới một gốc cây, An miên man nghĩ đến mẹ, đến gia đình, quê
hương, đến cuộc đời và cả về cái chết có thể xẩy ra với anh, đồng đội trong trận
đánh ngày mai. Song do ban ngày hành quân mệt mỏi nên An cũng nhanh chóng
chìm vào giấc ngủ giữa đất rừng biên giới phương Nam...
Vào lúc hơn 4
giờ sáng, anh Hải (đại đội trưởng đại đội 2) đánh thức An và anh Bái dậy. Theo
lệnh, bộ đội khẩn trương thu xếp vũ khí, quân trang cá nhân và lặng lẽ tiến sát
mép rừng. Phía trước cách vị trí An ngồi khoảng 15-20 mét là cánh đồng bằng
phẳng, lác đác nổi lên vài mô đất cao bên trên thấp thoáng những cây xanh.
An và anh Bái
là hai lính thông tin vô tuyến của tiểu đoàn cử xuống đi cùng đại đội 2, có
nhiệm vụ giữ liên lạc với cấp trên trong quá trình tác chiến. Là lính mới, An
được bố trí đi số 2, với nhiệm vụ bảo vệ số 1 (người đeo máy PR-C25 loại 2W của
Mỹ) và sẵn sàng thay thế khi cần... An mang súng AK, đeo ba
lô chứa quần áo, lương khô, pin dự trữ cho máy và đồ dùng cá nhân của hai người...
Trong lúc chờ
đợi giờ "G" (là giờ hành động) An ngồi bên cạnh
anh Bái và anh Hải đại đội trưởng. Anh Bái nói nhỏ, khi có lệnh xung phong, anh
chạy trước em bám sát phía sau nhé. An đáp: vâng!
Khoảng 5 giờ
sáng, bỗng vang lên những loạt đạn pháo bắn cấp tập xuống các vị trí quân Khơ
me đỏ đóng chốt. Sau đó một loạt tiếng nổ đinh tai nhức óc của hàng chục quả
mìn Cley-mo được kích nổ, thổi bay mọi vật cản, kể cả những quả mìn mà bọn lính
Pôn-pốt chôn dọc biên giới nhằm ngăn bước tiến của bộ đội ta. Sau loạt tiếng nổ
dọn đường đó, bộ binh được lệnh tấn công - cận chiến với lính Khơ me.
Anh Bái và An
bám sát anh Hải chạy lên phía trước. Tiếng nổ của các loại súng, lựu đạn,
mìn... vang lên chát chúa. Đạn bay chiu chíu quanh người, pháo ùng oàng gầm rít
trên không trung. Tất cả cộng hưởng tạo thành thứ âm thanh hỗn tạp, vang động,
phá tan sự yên tĩnh của một vùng biên giới Tây Nam.
Cố gắng bám
sát anh Bái, An vừa chạy vừa sợ... Chạy được mấy trăm mét thì An gặp tình huống
đặc biệt. Một tổ gồm ba chiến sĩ đang khiêng khẩu đại liên vận động lên phía
trước bị đạn pháo địch bắn hất văng ba người cùng khẩu súng xuống hố bom sâu
chừng hơn mét, bùn, nước lầy lội. Đúng lúc An, anh Bái, anh Hải chạy tới. Anh
Bái bảo An: “Em xuống băng bó cho các anh ấy đi”. Nói xong anh cùng anh Hải
chạy lên phía trước. An nhảy xuống
hố bom, dựng khẩu AK cạnh hố, gắng sức kéo khẩu đại liên đang đè lên người một
đồng đội và lấy băng cá nhân ra băng cho anh này. Mặc dù đã được học về băng bó
cho người bị thương trong thời kỳ huấn luyện. Nhưng tay An vẫn cứ run run, lúng
ta lúng túng khi băng cho người đồng đội dính phải vết thương ở đầu, máu chảy
rất nhiều. Hai bàn tay An thấm đẫm máu đồng đội. Giữa lúc các vòng băng trắng
cứ vuột ra trong tay An thì anh Tặng, y tá của đại đội cùng mấy cậu lính vận
tải từ phía sau lên tới nơi. An bàn giao cho họ, nhảy lên khỏi hố bom, chạy
nhanh về phía trước...
Trận đánh diễn
ra đến gần trưa thì bộ đội ta đã làm chủ hoàn toàn trận địa. Trước lực lượng quân
đội Việt Nam mạnh hơn bọn lính Pôn-pốt bị đánh bật về sâu trong đất
Căm-pu-chia. Bữa ăn trưa diễn ra ngay trên mảnh đất còn khét nồng mùi thuốc
súng và cả mùi tanh của máu. Nhận nắm cơm từ tay anh nuôi đưa cho, rất đói,
nhưng An loay hoay mãi không biết làm cách nào để ăn được. Vì hai bàn tay An lúc đó vẫn còn sẫm màu máu của đồng đội... An tìm nước rửa tay, song tìm đâu ra
nước ở chốn đồng không, mông quạnh này.
Thấy vậy, anh
Bái bảo An dùng lá lót tay rồi cầm cơm ăn đại đi. Gặp tình cảnh như vậy, An
chẳng biết làm sao... Đành làm theo lời người đồng đội vốn là một cựu binh thời
chống Mỹ. Nhưng do tay còn dính đầy máu, rau canh chẳng có, cổ họng đang khát
khô... nên dù rất cố gắng An cũng chỉ nhai, nuốt được vài miếng cơm nắm. An lặng lẽ tìm chỗ khuất, vất đi nắm cơm là khẩu phần bữa trưa của mình!
Chiến tranh là
thế này sao? An đã đọc một số sách báo viết về chiến tranh, về hình ảnh
những anh bộ đội trong kháng chiến chống Pháp, chống Mỹ. Với họ, gian khổ, hy sinh,
máu, nước mắt và hoa (được tặng ngày chiến thắng), đủ cả... Nhưng đến hôm nay, khi chính mình là người lính xung trận, An mới cảm nhận được "mùi vị" thật sự của chiến
tranh là thế nào...!!!
Hà
Nội, ngày 30/9/2012
Nhận xét
Đăng nhận xét