Đêm đen kịt, dưới ánh sáng mờ mờ của quán cà phê, một người đàn
ông cao lớn và một người đàn ông nhỏ thó lanh lợi ngồi đối diện nhau trong góc
khuất, nhưng họ không nhìn thấy mặt nhau. Người đàn ông cao to nói, giọng trầm
trầm: Tôi biết ông không muốn tiết lộ danh tính, như vậy cuộc trao đổi mới được
dễ dàng. Người đàn ông nhỏ thó so vai, làm ra vẻ bất cần: “Thế nào cũng
được, tùy ông”. “Thưa ông thần trộm, gần đây mấy ông quan tham sa lưới pháp
luật, trong đó công lao của ông thật đáng nể. Tuy áp dụng thủ đoạn phi thường,
nhưng nếu oongm không cung cấp tang chứng, cơ quan hành pháp không làm gì được
chúng; nghĩa cử của ông tôi khâm phục tận đáy lòng. Nhiều người chỉ nghe danh
tiếng lừng lẫy của ông, không được thấy hành tung của ông, nhưng họ coi ông là
hiệp sĩ chống tham nhũng, như một huyền thoại”. Thần trộm nhếch mép cười: “Ông
quá khen, với người đứng đắn tôi không nói dối. Quả thật sau vài vụ gần đây,
tôi có mối liên hệ riêng tư với mấy quan tư pháp, chúng tôi hiểu ngầm nhau, hợp
tác rất ăn ý. Họ thường nhận được ở tôi tang chứng không thể nào chối cãi. Bây
giờ ta nói sang chuyện của ông. Ông mời tôi đến đây, hẳn không phải để khen tôi?
Tôi đã ngắm trúng mục tiêu, đêm nay cần hoàn thành phi vụ này”.
Người đàn ông cao lớn lấy trong túi ra một gói giấy, đặt lên bàn,
đẩy nhanh sang phía thần trộm: “Món quà mọn, mong ông vui lòng nhận cho”. Thần
trộm nhìn gói giấy: “Ông coi thường tôi quá; định mua chuộc tôi chắc? Tôi đã
quá quen thuộc cảnh tượng bày tiền la liệt trong ngăn kéo, dưới đệm giường,
thậm chí trong thùng nước bệ xí, chỗ nào cũng đầy tiền. Ông đã nhìn thấy cảnh
tượng ấy bao giờ chưa? Xin ông đừng lao tâm, khổ tứ, có người xách chiếc cặp có khóa đựng đầy tiền xanh,
xin tôi giơ cao đánh khẽ mà tôi không hề động lòng, huống hồ cái trò trẻ con
này của ông!”.
“Thưa ông thần trộm, ông hiểu nhầm tôi rồi, tôi biếu ông tiền đâu
phải vì muốn trừ họa. Tôi chỉ muốn cung cấp manh mối, mách ông một phi vụ động
trời, mông ông ra tay trừ hại cho dân”. “Ông định nói tên quan tham nào?”. Ông
Triệu giám đốc nhà máy nhôm thành phố ta. Cái ông giám đốc nhà máy nhôm gần đây
thường xuyên xuất hiện trên tivi và sách báo? Chính hắn. Quan tham bây giờ toàn
nói một đàng, làm một nẻo, mua danh bán tước, lòe bịp thiên hạ. Tên này về làm
giám đốc, ban đầu nhà máy làm ăn còn có lãi; bây giờ sản xuất ngày càng xa sút.
Một số công nhân nghi ngờ ông ta tham nhũng, vơ vét đầy túi tham rồi cũng nên.
Tôi cũng hay theo dõi tivi, báo chí nhằm tìm kiếm mục tiêu. Đề nghị của ông tôi
chấp nhận... Nghe nói ông Triệu mai đi công tác xa, con ông du học nước ngoài;
vợ ông về quê chăm mẹ ốm, thật là cơ hội hiếm có. Đây là địa chỉ nhà ông ta.
Người đàn ông nhỏ thó nói: Tiếc rằng phi vụ này thiếu tính mạo hiểm và kịch
tính, nhưng tôi vẫn phải cảm ơn ông đã cung cấp thông tin. Trong hai ngày tời,
tôi sẽ hoàn tất vụ này. Số tiền này tôi biếu lại ông, coi như tiền công cung
cấp thông tin. Xin cáo từ. Thần trộm nói xong cầm cốc cà phê uống một hơi hết,
rút khăn lau mồm, rồi đứng dậy ra về…
Nhìn bóng thần trộm hòa vào bóng đêm, người đàn ông cao lớn nhếch
mép cười khẩy, giơ tay vẫy cô phục vụ, ra hiệu để một tờ bạc dưới cốc, ông ta
nhanh chóng rời khỏi quán. Cô bồi bàn chạy theo đưa cho người đàn ông cao lớn
gói giấy, thưa giám đốc Triệu, ông bỏ quên thứ này. Người đàn ông cao lớn nói:
Gói giấy này không phải của tôi. Cô phục vụ giở gói giấy ra, trong đó là một
tệp giấy lộn, liền vứt vào thùng rác bên cạnh.
Hôm sau, nhà của giám đốc nhà máy nhôm bị thần trộm đột
nhập; nhưng hắn không ăn cắp được gì. Giám đốc Triệu bỗng nổi danh liêm khiết,
nhiều nhà đầu tư ngưỡng mộ tiếng thơm tìm đến. Thế là nhà máy cải tử hoàn sinh!
(Trình Hiếu Đào)
Nhận xét
Đăng nhận xét